Tuần qua Sài Gòn đón áp thấp nhiệt đới. Chưa bao giờ tôi thấy thành phố mỏng manh và yếu ớt như vậy. Những hàng cây nhiều năm tuổi cũng ngã rạp trước gió, và cành lá thì thi nhau ùa xuống lòng đường.
Trong căn phòng vắng, khi phía ngoài kia gió thét gào bên khung cửa sổ, bạn gửi cho tôi một album nhạc Trịnh của một ca sĩ với cái tên lạ lẫm: Giang Trang.
Trước giờ tôi vẫn hay nghe Trịnh, nhưng thường tôi chỉ nghe Khánh Ly. Giọng của Khánh Ly mộc và không có quá nhiều hiệu ứng âm thanh hỗ trợ như các ca sĩ bây giờ. Tôi thích nghe Khánh Ly của những năm trước giải phóng, qua những đĩa nhạc cũ gom góp từ các tiệm CD trong thành phố. Khi ấy, kỹ thuật thu âm chưa được hay như bây giờ, còn nhiều âm rè và tiếng nhạc đôi khi không rõ, nhưng giọng người ca sĩ thì ấm và mộc mạc. Nghe một bài hát là nghe giọng hát, không phải nghe những tiếng beat xình xập vây lấy tiếng hát như bây giờ.
Nên khi bạn gửi tôi album của Giang Trang, tôi chỉ bấm vào cho có lệ.
Đến khi tiếng nhạc cất lên, tôi chợt rùng mình.
Khi Giang Trang hát, tiếng hát như một lời tự sự của một người đang kể lại những câu chuyện mà Trịnh Công Sơn muốn gửi gắm vào bài hát qua giọng ca của mình. Cô nép vào từng ca từ và trải lòng ra theo những nốt nhạc một cách mộc mạc, không trau chuốt, không quá gượng ép mình.
Tôi nghĩ, phải đến một nơi nào đó thật sự yên tĩnh, khi sự thư thái và an nhiên lấp đầy lòng của người nghe thì mới nghe được giọng hát của Giang Trang một cách rõ ràng và mới cảm nhận được cái tình của người nghệ sĩ qua bài hát.
Nếu như giọng hát của Khánh Ly mang những ca khúc của Trịnh đến với những nỗi đau xót xa và da diết, thì giọng hát của Giang Trang mang người nghe đến với sự bình yên và thanh thản từ những chênh chao của cuộc sống. Dẫu vậy, trong sự an nhiên ấy, người ta vẫn cảm nhận được những ca từ da diết.
Nhiều ca sĩ bây giờ cố gắng làm mới, thổi giai điệu lạ vào nhạc Trịnh, nhưng có lẽ, với tôi, nhạc Trịnh càng giản dị và mộc mạc thì càng chạm đến đáy lòng người nghe. Nên tôi thích đến với những phòng trà, hoặc những dịp tưởng niệm ngày mất của Trịnh Công Sơn tại hội quán hội ngộ để nghe những giọng ca mộc, không trau chuốt, không cầu kì, chỉ hát bằng tận tấm lòng, và khán giả thì lắng nghe một cách say sưa.
Nghe album Lênh Đênh Nhớ Phố của Giang Trang, tôi có cảm giác người ca sĩ ở rất gần, sát bên cạnh. Và những câu chuyện lần lượt nối tiếp nhau, để trải lòng cùng những biến cố của cuộc đời. Phải mà ở đây có một tách cà phê ấm nữa thì sẽ vun đầy một chòm bình yên thắp lên giữa những ngày mưa gió ghé qua đây.
Gác lại một bên những ồn ã của một ngày, hãy cùng tôi lắng nghe những âm thanh mộc mạc nhưng ấm áp và dày của Giang Trang trong đêm nay nhé
http://www.nhaccuatui.com/nghe?L=aDiPK8QAMKEA